ĐỪNG NGHĨ TU LÀ MỌI NGHIỆP XẤU SẠCH HẾT, MỌI VIỆC XẢY RA ĐỀU NHƯ Ý. TU LÀ GẶP KHÓ KHĂN TRẮC TRỞ NHƯNG KHÔNG SỢ HÃI, THỐI CHÍ, DÙNG TÂM SÁNG SUỐT HÓA GIẢI THÌ SẼ ĐƯỢC AN VUI
(Sư Ông Trúc Lâm)
Có những Phật tử quan niệm rằng: Đi chùa quy y biết tu rồi thì kể từ đây về sau, cuộc sống sẽ bình an không có gì trở ngại. Tu là phải hanh thông mọi việc, nếu có trục trặc thì thối chí nản lòng không tu. Chúng ta nhớ, tu là bỏ ác làm lành; một khi đã nguyện bỏ ác làm lành, thì ở trong đời nếu có tai nạn xảy ra, biết đó là nghiệp quá khứ còn rơi rớt lại, không sợ hãi, không thối chí, vững lòng tin mà tiến tu không thối chuyển. Đừng nghĩ tu là mọi nghiệp xấu sạch hết, mọi việc xảy ra đều như ý.
Ví dụ như Đức Phật là người tu hành công đức viên mãn, thế mà Ngài còn gặp những cái khó khăn nguy hiểm. Có lần Ngài đi giáo hóa ở một xứ, đến xứ đó, du đãng chặn đường Phật để mắng chửi. Tôn giả A-nan đi theo Phật, thấy du đãng vây chửi thậm tệ, Ngài không chịu nổi mới nói :
– Bạch Thế Tôn, xin Thế Tôn nên đi nước khác giáo hóa.
Phật hỏi :
– Đi đâu ?
A-nan thưa :
– Thế Tôn đi nước nào cũng được, vì ở nước này cứ bị người vây chửi, con không kham chịu được.
Phật hỏi :
– Giả sử đi tới chỗ khác bị người chửi nữa thì A-nan tính sao?
A-nan thưa :
– Nếu tới đó mà bị chửi nữa thì chúng ta về nước Xá-vệ, Ma-kiệt-đà… chỗ mà Thế Tôn có nhiều đệ tử, ở đó giáo hóa.
Phật hỏi :
-Nếu là thầy thuốc giỏi, A-nan có nên để bảng: Tôi chỉ trị những bệnh nhẹ, không trị những bệnh nặng chăng?
A-nan thưa :
– Bạch Thế Tôn, không được, thầy thuốc giỏi phải trị bệnh nặng mới cứu được nhiều người.
Phật nói :
– Cũng vậy, dân ở đây họ nhiều mê muội là người bệnh nặng, nên gặp ta họ chửi.
Thôi, thong thả, để ta giáo hóa họ, vì họ cần ta.
Du đãng vẫn tiếp tục chửi Phật.
A-nan nói :
– Họ chửi Thế Tôn hoài, làm sao giáo hóa được ?
– Chừng nào họ không nghe lời nói của ta thì ta đi.
Nghe Phật trả lời với A-nan như vậy, du đãng nói :
– Thôi, Cồ-đàm ở đây giáo hóa, chúng tôi sẽ nghe lời Ngài dạy.
Từ đó Phật nói pháp giáo hóa họ.
Quý vị thấy, Phật mà còn bị người chửi mắng huống là chúng ta. Nhưng điều quan trọng là Phật đã giác ngộ, tiếng chửi đối với Ngài như gió thoảng ngoài tai. Ngài không động tâm, thương họ là những người mê muội bệnh nặng, nên nói pháp cứu chữa.
Cũng vậy, chúng ta khi phát tâm tu, nếu gặp người làm khó không nên buồn giận, mà phải quán khởi lòng thương và cảm hóa họ. Nhất là những Phật tử có gia đình mà biết tu, hoặc bị chồng hay vợ, hay con làm khó dễ, đó là cơ hội tốt để mình tu, chớ buồn giận và đừng cho rằng bạn mình, con mình phá rối không cho mình tu. Mà nên xét nghĩ thương bạn, thương con, vì chưa hiểu đạo, còn mờ còn tối, cần sự cảm hóa của mình. Thế nên, tất cả mọi khó khăn, những lời xúc não, nếu chúng ta biết tu, tâm sáng suốt hóa giải tất cả thì được an vui.
Thiền sư Thích Thanh Từ
Trích: Tác phẩm Tu là chuyển nghiệp